Nếu kình là power thì khí không phải
Các khí công gia, các nhà nhân điện, đã mở các luân xa, đã
mở tiểu châu thiên, đại châu thiên có thể dùng khí như là một power để tấn công
người không. Câu trả lời là không! Các bạn có thể ngồi thiền để nối nhâm đốc
mạch, đối với một số người thì chuyện đó không khó, có thể hoàn thành trong
thời gian ngắn.
Khi thành công bạn thấy khí luân chuyển, bạn cảm thấy như nội
lực sung mãn. Bạn đừng tập gì khác, chỉ vận động bình thường mỗi ngày và luân
chuyển tiểu châu thiên trong vòng một tháng, sau đó hãy thử đấu với một đối
thủ, tôi bảo đảm bạn sẽ cảm thấy yếu đi rất nhiều. Thay vì mỗi ngày bạn dở một
vật nặng 100 kg, bạn chỉ NGỒI luyện công, sau một tháng bạn có thể cảm thấy nội
lực sung mãn, bấy giờ bạn thử dở vật nặng 100 kg đó lên xem, bạn sẽ thất vọng
Trong phần Nei Gong của quyển "Written Transmissions of Xing Yi Quan"
viết: "One must practice Xing Yi Quan diligently everyday. Sitting in
meditation trying to become immortal will not cultivate the dan tian."
Bạn ước mơ rằng khi
khí của bạn tràn đầy, hay là bạn có thể lấy năng luợng của vũ trụ mỗi ngày và
như vậy, những người không tập khí công, những người không biết thâu hút năng
lượng vũ trụ qua các luân xa sẽ không sống lâu bằng bạn. Sự thật là có người sống
trăm tuổi mà chưa biết khí công hay năng lượng vũ trụ là gì. Và bạn cũng nên
biết rằng, cấu tạo gen của bạn đã vẽ sinh mạng của bạn, đôi khi luyện tập chỉ
là một thay đổi nhỏ. Có những người, mở luân xa, điện rất mạnh, luân xa xoay
chuyển đến người run bần bật mà không chống được bệnh nan y của chính mình, vì
genetic make up quá mạnh. Hay nói theo Phật gia vì nghiệp lực quá mạnh mà khí
lực, nhân điện lực cũng chẳng thấm vào đâu. Có người bảo rằng, khi họ hấp thụ
được năng lượng của vũ trụ, vì năng lượng ấy vô hạn nên trên lý thuyết họ sẽ
trường sinh bất tử, nhưng thực tế là không ai chiến thắng định luật vô thường,
các khí công gia master, TCQ master đều phải cạn... KHÍ mà chết.
Đơn luyện và sự chính
xác của hình( body machanic) là hai điều kiện tiên quyết của luyện kình.
Muốn có sự chuẫn xác
của hình, ý phải tập trung, ý và hình trở thành nhất như. Cho đến không còn sự
phân biệt của Hình và Ý. Động tác là người tập người tập là động tác. Cho nên người tập phải cảm nhận động tác,
sống trong động tác. Hơn thua nhau giũa thường nhân, tài nhân, thiên tài
nhân... là chỗ đó, mức độ của nó....
Thí dụ lấy tài năng
của đại sư, sáng lập gia Tôn giá TCQ Tôn Lộc Đường làm thí dụ, hay Vương Hương
Trai của ÝQuyền làm thí dụ, không có chuyện "chó cắn gãy răng đâu",
không có chuyện "đạo dẫn đâu", không có chuyện "phách không
chưởng" đâu. Tài năng của họ thật rõ ràng không có chi là siêu nhiên bí
hiểm cả. Tài năng của họ như cô gái gánh nước nhà quê!
Có chàng trai 18 tuổi
từ thành thị về miền quê, anh thấy một cô con gái khoảng tuổi anh gánh nước đi
vung vẩy từ giếng về nhà, cô đi rất nhanh và nhịp nhàng, tất cả động tác của cô
trông thật dễ dàng. Nghĩ rằng mình to khoẻ hơn cô, chàng ngõ lời gánh dùm.
Không ngờ nó quá nặng nề với anh, anh gánh lên chẵng muốn nổi và chỉ đi được
một đoạn ngắn. Thật là mắc cỡ.
Dĩ nhiên anh chàng
to xác ấy quả thật mạnh hơn cô gái, nhưng cái gì làm cô gái có thể gánh nước dễ
dàng. Người ta sẽ nói vì cô đã quen rồi. Cái "quen" đó chính là sự
đơn luyện mà trong một góc độ hạn hẹp ta có thể nói cô ta có "kình"
trong gánh nước
Cô gái đã kết hợp hài
hoà từ tấn pháp, thân pháp, bộ pháp: từ gót chân, gối, độ rùn, eo, lưng, vai,
bước đi, cách đi, nhịp đi...tất cả đều được thực thi hoà nhịp trong tình trạng
relax. Có thể bạn coi thường thí dụ này, nhưng hãy xét kỷ: cô gái có khả năng
gánh nước nửa ngày hay cả ngày trời, kết quả của nàng so với anh chàng kia thì
giỏi gấp trăm lần. Nếu hành vi gánh nước thay vào là một cú đấm thì cú đấm của
cô đã gấp cả trăm lần cú đấm của chàng, có phải đáng nể không?!
Nguồn : internet
0 comments